Đừng đợi bão đến mới gia cố hôn nhân

Hôn nhân vốn đã mong manh mà bão thì thổi suốt. Vậy mà chẳng mấy người chịu gia cố nó. Toàn đợi bão đến mới chèo chống neo giữ…

Thật lạ, người ta đám cưới xong là…xong. Hoặc một người chèo chống, người còn lại thì phó mặc cho… trời. Nên nhiều khi một cơn gió lớn cũng làm liêu xiêu tốc mái. Túp lều tranh làm sao ngăn nổi bão? Người bận làm nóc nhà, kẻ vỗ ngực xưng trụ cột rồi bắt người kia liều liệu mà neo mà giữ mình trong khi chính mình thì chẳng thèm gia cố bản thân mình.

Gia cố hôn nhân là gia cố chính mình. Là làm cho mình trở thành nơi mà chồng mình, vợ mình có thể dựa cậy cả khi trời chưa nổi cơn giông bão. Là vợ nói với chồng: Anh có thể dựa vào em này. Là chồng nói với vợ: Em có thể cậy nhờ ở anh. Đúng, nói thì dễ làm mới khó. Nhưng đến cả nói ra ta cũng không dám nói thì ai còn dám dựa cậy vào ta? Nhưng nếu bạn đời nói ra mà ta chẳng tin thì ai còn muốn nói? Nên tôi thấy thương cho những cuộc hôn nhân của hai người hèn nhát. Là bởi chính họ cũng không tin vào đôi cánh của mình mà chỉ nhìn thấy cành cây cong. Chẳng tin nhau mà vẫn làm vợ chồng đầu gối tay ấp ư?

Đừng đợi bão đến mới gia cố hôn nhân- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Một nơi dựa cậy khó đến vậy sao? Gia cố cho cuộc hôn nhân của mình đi được không? Bằng ứng trước lòng tin cho nhau đi. Bằng giữ cho chặt lòng tin mà bạn đời đã dành cho mình đi.

Gia cố lòng tin bằng cả việc gieo thật sâu vào lòng nhau những điều chỉ có vợ mới làm được, chỉ có chồng mới làm được. Là vị trí của mình trong lòng bạn đời đủ sâu không? Đừng bắt đối phương phải tự đào mà hãy bằng những việc làm mỗi ngày của mình dành cho nhau. Như chăm sóc nhau bằng tận tuỵ. Như dốc trọn mình cho nhau đừng toan tính thiệt hơn. Như bằng sự HIỂU của mình về chồng, như bằng sự THƯƠNG của mình với vợ.

Hãy lấy tương lai chúng ta có với nhau để làm neo giữ nhau lại. Là chúng ta còn ở với nhau đến cuối đời nên hôm nay ta có thể bao dung với nhau hơn được mà. Sai thì sửa, còn cả đời để gia cố lại chỗ hỏng này. Hãy gieo thật nhiều vào mỗi ngày ta còn hạnh phúc những ký ức thật đẹp trong lòng nhau. Để hôn nhân mỗi ngày một lấp lánh khiến ta biết gìn giữ, sợ đánh rơi, lo nó xây xước.

Đừng đợi bão đến và cũng đừng đợi người kia làm mình mới làm. Một khi bão đến, tan hoang nào cũng đau đớn ta thôi!

Nhà văn Hoàng Anh Tú

Link nội dung: https://phunucuocsong.vn/dung-doi-bao-den-moi-gia-co-hon-nhan-11909.html