Thực ra đã từ lâu lắm rồi tôi không biết ai nói xấu tôi cả. Chắc tại tôi tự luyến quá chăng? Nhưng đúng là bị ai đó nói xấu mình thì cũng… tức phết. Không phải vì ta không xấu nên không sợ kẻ nói xấu đâu. Bởi một nửa sự thật đôi khi cũng là một lời dối trá. Mà những kẻ nói xấu ta rất biết cách nói một nửa sự thật. Nên thứ ta tức tối chính là phần còn lại của nửa sự thật mà kẻ kia đã giấu đi. Dù ta vẫn nói với nhau rằng: Nói xấu một ai đó không làm ta tốt hơn. Nhưng những kẻ nói xấu vẫn đi nói xấu vì nói xấu ai đó dễ hơn là nói tốt cho một ai đó. Nhất là với kẻ thị phi, hẹp hòi, đố kỵ. Việc bắt họ nói tốt cho một ai đó khiến họ thấy họ kém cỏi hơn, thấp bé đi.
Vợ tôi luôn là người nhăn mặt mỗi khi các con tôi lỡ nói xấu, chê bai một ai đó. Tôi thì luôn sợ tai vách mạch rừng kể cả trong nhà mình. Rằng lỡ mình nói xấu một ai đó và đến tai của họ thì thực đáng xấu hổ.
Vợ tôi bảo các con: Nếu không thể nói lời tốt đẹp thì hãy chọn im lặng. Họ xấu thế nào họ sẽ nhận lại thế đó. Là vợ tôi không phải muốn con tôi nói lời hay ý đẹp, chỉ là muốn con nói lời lành, ý thiện.
Mỗi lời chúng ta nói ra là gieo vào người nghe một cảm xúc về chính ta chứ không phải về câu chuyện mà ta nói ra đâu. Và tất nhiên, càng chẳng khiến ai đó bị ta nói xấu mà xấu hơn nữa. Mà là ta xấu đi trong chính những lời ta nói xấu người khác vậy.
Chẳng phải hôm nay là hôm Rằm hay Mùng Một cả, chỉ là hôm nào thì ta cũng có thể nhắc mình sống lành hơn một chút từ chính lời ta nói ra. Biết ơn mỗi thứ trong trẻo mà chúng ta gặp ở đời cũng là để nhận vào mình trong trẻo ấy vậy!
Hoàng Anh Tú